Sunye như đang lạc lối vào trong tiềm thức của cô gái trẻ này, cả đoạn đường cô đã đi qua đều là một con đường khô cằn. Những chiếc lá khô từ trên không trung rơi xuống và tan biến trước khi chạm xuống lớp gạch nứt mẻ. Một chút hơi rùng rợn thổi qua khiến tóc cô bay bay như sợ hãi, hay chính cô đang sợ hãi. Đã lâu rồi cô không đi vào tâm trí ai nữa cả, từ khi cô quyết định lên trở thành người đứng đầu hội thợ săn hiện giờ. Đã biết bao nhiêu con người, không… , biết bao nhiêu người bạn đã bị cô nhìn thấu. Và họ đã bị cô vạch mặt, để cô có thể đứng vững như vị trí bây giờ.
Tất cả những người hiện giờ quanh cô, không nhiều ai biết rõ về những quá khứ mà cô trãi qua. Cô ban đầu, mờ nhạt, hơn cả Yubin. Sunye đã cố gắng thoát khỏi cái vỏ không rõ của mình. ĐẠP ĐỔ, biết bao người đã nói về cô con đường cô đơn mà có thể cô sẽ trãi qua khi bắt đầu đến với thành công phía trước. Và cô gái này, cũng giống cô. Một con đường cô đơn, lẻ loi.
Cô đi đến nơi tận cùng, một chiếc bàn với một hình ảnh thật của cô gái trong tiềm thức ấy. Cô gái đang đọc những hình ảnh chuyển động qua mặt nước trên bàn. Phải rồi, một chiếc bàn bằng nước, không tan chảy..và cố định.
” Chà, để xem cô đã trãi qua những gì.”
Sunye nhẹ nhàng đi ra đằng sau cô gái và nhìn vào mặt nước.
Hình ảnh của bóng đen ngày càng rõ hơn, một cô gái, không..hình ảnh nó cứ nhập nhòe. Thoáng chống hình ảnh cô gái ấy cứ thay đổi thành một chàng trai.. Nụ cười bí ẩn đang khinh bỉ trước một cái xác vô thức trên mặt đất, dòng máu từ từ chảy ra. Con người ấy càng ngày càng đi đến gần cô gái đang đứng nhìn và đưa tay lên ra đằng trước như một thây ma vô thức.
Một giọng ghê rợn thì thầm
Một câu nói với bùa phép mê hồn
“Quên những gì cô thấy đi.”
Và khi hắn, không, ả ta búng tay.
Sunye nhận ra mình đang chạy theo cô gái. Cô chạy với trái tim đập mạnh đau đớn, toàn bộ nơi cô đứng rung lên với giọng gào thét của cô gái.
“Không, Yoona. Không…”
rồi
” Myungsoo..”
Với những hình ảnh của Myungsoo lúc đứng ở xa,.. cô gái quay lại nhìn chiếc hòm của bạn mình đang từ từ được đặt vào hố đất.
BÙM.
Mặt nước nổ tung và Sunye bị hút ra, nhanh chóng.
“Sunye, mau tỉnh lại đi”
Gọi cô, có ai đó gọi cô.
” Không..”
Cô tỉnh lại, thấy mình đang gục trên tay của Heechul.
” Em ổn chứ?”
” Vâng.”
Cô nhận ra Jiyeon đã biến mất, cô bấu chặt cánh tay của Heechul và hoang mang.
” Cô gái?Cô gái đâu rồi?”
Lúc này HyeLim đi vào với đôi tay vừa lau đi những vệt máu cuối cùng, cô ngồi xuống cạnh Sunye và trả lời câu hỏi của chị mình.
” Jiyeon đã ngất đi, có lẽ sức mạnh của chị quá mạnh với cô ấy. Cả hai người đều chảy máu cam.”
” Chị ư?”
Cô đưa tay lên quệt lên mũi mình, những vết máu trên mu bàn tay cô.
” Ôi, không”
Sunye đưa tay lên và nhìn vào hai lòng bàn tay của mình. Những dòng máu đỏ khắc hai bên lòng bàn tay đang thiêu cháy cô, đau đớn nhưng nó là dấu hiệu cho biết cô cần dừng lại.
” Chị đã sử dụng quá nhiều sức mạnh của mình rồi.”- Hye Lim xoa vai Sunye an ủi -” Chị nên nghỉ ngơi.”
” Trong lúc đó, anh sẽ đi khảo sát bên ngoài.”- Heechul nháy mắt và cả hai người đứng dậy đi mất.
Một mình Sunye ngồi lại trong căn phòng khách cũ kĩ của Myungsoo.
My Own Worst Enemy
Trong lúc đó, Jiyeon mơ màng tỉnh dậy và chẳng biết có phải vì Myungsoo đang ngồi nhìn cô hay vì cô đang vui sướng mà toàn thân cô như đóng băng. Myungsoo không hỏi gì, cậu chỉ ngồi đó nhìn cô với đôi mắt dịu dàng. Và cô tự hỏi mình có phải rất may mắn không? Hơn hết, có lẽ cô đủ khả năng khiến Myungsoo thay đổi thì sao?
” Cậu đang suy nghĩ gì thế?”
Myungsoo cất giọng, dịu dàng khác hẳn với lúc ở trường. Khi mà có Suzy ở đó, mọi người ở đó.
” Không, không có gì hết”
“Nếu cậu lo lắng vì Yoona, thì cô ấy đã được cứu và đang nằm bên phòng bên cạnh.”
Và cậu trở lại cái thần sắc lạnh lùng của mình ngay tức khắc. Điều đó khiến Jiyeon hụt hẫng một tí, nhưng chẳng phải cậu nói về Yoona đó sao? Cô chớp mắt và ngồi dậy, nhanh chóng lao ra khỏi giường, lao ra cửa và chạy sang phòng bên cạnh.
Cánh cửa đã mở sẵn, Yoona đang ngồi trò chuyện với cô gái Yenny ấy.
” Yoona”
Cô gào tên bạn mình lên, Yoona mỉm cười nhìn cô. Yenny nói tạm biệt và đứng dậy đi ra. Cô mỉm cười với Jiyeon rồi đi xuống cầu thang. Jiyeon nhanh chóng lao vào phía bạn mình ôm lấy cô gái.
“Cậu, cậu ổn cả chứ?”
“Tớ ổn, Ji”
Yoona cười nhưng rồi ho khụ khụ khiến cô lo lắng buông ra và vớ lấy chai nước ở trên bàn cạnh giường đưa cho bạn mình.
” Tớ rất lo, tớ đã tưởng cậu sẽ không qua khỏi. Tớ xin lỗi vì không đến sớm hơn.”- những giọt nước mắt dần rơi xuống, Jiyeon ôm mặt mình bật khóc – ” Tớ đã để lạc mất cậu. Yoona à, tớ sợ rằng cậu sẽ rời xa tớ như krystal.. tớ sợ rằng …tớ không thể đối diện với cả gia đình cậu..Tớ xin lỗi Yoona, tớ đã bỏ chạy..tớ..không cứu cậu khi cậu cần tớ..tớ..”
” Không..không phải thế mà”- Yoona đưa tay gỡ lấy hai tay của JiYEON và vỗ nhẹ vào đôi tay đang run bần bật ấy -” Tớ đã gần như chết khi cậu tìm thấy tớ, Ji à.”
” Không.. cậu chỉ an ủi tớ thôi..tớ biết tớ đáng trách, tớ đáng chết mà..”
” Cậu biết không Ji ? Cậu nhạy cảm hơn cả tớ và Krystal đấy.”- Yoona kí đầu hờ vào Jiyeon. -” Tớ bị hút vào con hẻm ấy, tớ tưởng mình thấy Kikwang nhưng tớ lầm Ji à. Dù Krystal đã bảo tớ chạy đi nhưng tớ đã không nghe, tớ quá khờ Ji à.”
” Krystal? Kikwang ?”
” Lúc đi theo cái bóng dáng mà tớ tưởng của Kikwang, tớ đã nghe giọng Krystal gào lên trong đầu tớ và bảo với tớ rằng DỪNG LẠI ĐI, ĐỪNG TIẾN ĐẾN nhưng tớ không nghĩ rằng đó là thật. Tớ cứ nghĩ mình đang quá nhớ Krystal nên đã nghe thấy giọng cậu ấy, tớ đã đi theo và trong lúc nhận thức được điều gì đã xảy ra thì tớ thấy mình đã nằm dưới mặt đất. Cơ thể tớ đau đớn tận cùng, tớ thấy giọng cười ghê rợn ở trên nhưng cái cổ tớ không thể động đậy nữa. Và tớ thấy cậu chạy đến, la lớn..cố gắng vớ lấy cây gậy nào đó gần đó nhưng vô ích. Hắn thoáng chốc đã đứng trước mặt cậu và làm cái trò gì đó. Tớ đã cầu nguyện mong rằng cậu sẽ thoát, cậu sẽ ổn, cậu sẽ không sao hết trước khi tớ nhắm mắt và ngất đi.”
Jiyeon run sợ khi nghe bạn mình kể về điều đó, cô sợ hãi những gì đang ám hại bạn bè cô.
” Nhưng cậu ổn cả, tớ nghe Yenny kể những chuyện sau đó, tớ đã mừng. Jiyeon à, có lẽ linh hồn Krystal vẫn luôn ở quanh chúng ta.”- Yoona cười.
” Uhm, cậu ấy đã bảo vệ chúng ta.”- Jiyeon mỉm cười và tự nói với lòng -” Cám ơn Krystal”
Cùng lúc đó, ở dưới lầu trong khoang bếp của ngôi nhà gỗ.
” Vậy là em đã nhận thấy khuôn mặt của hắn/ ả ta ?”- Heechul gật gù
” Có lẽ đó chính là con quỷ mà Myungsoo nói.”- Sunye đáp
Yenny lo lắng phát biểu, bên cạnh cô HyeLim cùng Yubin cũng đồng tình.
” Nhưng việc thấy mặt hắn không lẽ quá dễ dàng thế sao? Ý em là .. chẳng phải nó quá nhanh chóng và dễ dàng như đang có kẻ đặt bẫy chúng ta sao?”
” Em cũng thấy rất khả nghi”- Hyelim nói.
” Khoan nói về chuyện dễ hay không dễ, nhưng chẳng phải nhóc Myungsoo đã nói con quỷ đó là đàn ông, giống đực sao ?”- Heechul gõ gõ tay lên chiếc bàn ăn.
” Đàn ông? Con trai á?”- Yubin -” Em không nhớ là nhóc Soo có nói về điều đó.”
Heechul đưa tya hất tóc mái của mình lên ngạo mạn.
” Kỳ vậy, anh, nghĩ mình có trí nhớ tốt mà ta.”
Lạch cạch
Myungsoo vừa đi vào nhà bếp và thở dài.
” Lúc em gặp nó, nó mang thân xác một người con trai.”
và cậu đi tới đến chiếc bàn ăn dài, ngồi xuống một chiếc ghế trống cạnh Heechul huynh.
” Có lẽ sau bao năm, nó đã tìm thấy thân xác một cô gái chăng ?”
” Hàm ý của nhóc là gì đây?”- Yubin lườm cái nghi ngờ trong khi đó Hyelim chống cằm suy nghĩ về một điều gì đó.
Yenny quay sang Sunye thì thầm vào tai cô gái, Heechul một lần nữa mở miệng sau khi lại vuốt mái tóc mình một cách điệu nghệ.
” Chú em đang nghĩ về điều gì thế, chú đang nói về đám Lữ khách của Nhật ký ma cà rồng hả ?” – Heechul cười ngạo mạn rồi đưa tay vỗ vai nhóc trai bên cạnh mình – ” Chúng không có thật.”
” Nhưng cách vận hành, phép và bùa chú có đôi điều về cái hiện tượng đó.”- HyeLim vừa trở lại sau một hồi suy nghĩ mơ màng.
” Trong giới quái vật mà tôi sống thì chỉ có khi một quái vật có sức mạnh tâm linh, trước khi chết túm lấy thân xác còn sự sống của một con quái vật khác thì..”- Heechul trả lời.
” Đó chính là 1 cách vận hành của ý tôi muốn nói còn gì.”- Myungsoo đập bàn phản bác ý kiến của Heechul khi cho rằng điều đó không có thật dù chính miệng anh ta đã thừa nhận vô thức.
“Thôi, tất cả thôi làm con nít hết đi. Đây là cuộc chiến cân não, và giờ chúng ta phải làm kế hoạch A. Mọi người vẫn nhớ về lý do chúng ta đến đây mà, đầu tiên phải khám nghiệm xác của Krystal.”
Có tiếng bước chân của hai con người và đôi mắt ngỡ ngàng của hai cô gái khi vừa đặt chân xuống bếp.
” Mọi người định làm gì xác của Krystal?”- Jiyeon và Yoona đồng thanh.
” Chúng tôi muốn tìm hiểu lí do gì mà bạn cả hai bạn bị sát hại, và cũng có lẽ là lí do vì sao mà cô Yoona bị thế.”- Sunye từ tốn.
” Em hiểu, cả hai chúng em sẽ im lặng và cố gắng hết sức để giúp đỡ mọi người. Tụi em cũng muốn biết lí do vì sao bạn của mình bị ám sát như thế. “- Yoona -” Ngoài ra, em rất biết ơn mọi người đã cứu em.”
Lần đầu tiên Jiyeon nhìn thấy Yoona quỳ xuống và cúi đầu lạy tạ những người đã cứu mạng sống cô. Jiyeon cũng quỳ xuống cảm ơn khiến mọi người hốt hoảng sốc và chị Yenny chạy đến đỡ họ dậy.
Jiyeon cắn chặt môi, cô cảm thấy bức rức. Cô muốn nói về những cái cảm giác của cô. Cũng bởi vì cô nghĩ rằng Krystal chết không phải vì một con vật bình thường.
” Nhưng xác Krystal không có ở đó.”- Jiyeon
” Cậu đang nói cái gì vậy Jiyeon ?” – Yoona nắm chặt tay Jiyeon.
” Na à, cậu biết vì sao Chị Jessica lại nói tớ ngừng tò mò, ngừng suy nghĩ mọi việc không ? Tớ..tớ đã nghi ngờ rất nhiều, tớ cảm thấy điều gì đó không ổn. kRYSTAL, như lúc mình thấy lần cuối, thân xác cậu ấy thành từng khúc, nhưng ..sao khi lúc đặt vào quan tài không ai thắc mắc điều đó. Và sao một vụ án của Krystal lại có thể kết thúc cụt lủng như lời viên cảnh sát chỉ huy cuộc điều tra thông báo như thế. Nó quá đơn giản, nó không phải như vậy. Nó không phải vì lí do chỉ vì một cái con vật hoang dã nào đó, nó là một cái gì đó huyền bí, …dù tớ biết mình nói có vẻ điên rồ nhưng Na à, tớ không tin. Tớ không tin chị Jessica, tớ không tin cái cách mà ba mẹ Krystal diễn, nó giả tạo. Tâm trí tớ nó như khước từ những cử chỉ của họ, tớ biết khá kỳ lạ.. nhưng…”
Jiyeon gục xuống và bất tỉnh.
“Ji”- Yoona hét lên quỳ xuống cạnh bạn mình cố gắng lay cô ấy dậy.
Một luồng gió thổi mạnh vào khiến cánh cửa sổ ở phòng bếp bị bung ra. Những tia nắng chói chang rọi vào thân xác bất động của Jiyeon, và từ từ Jiyeon tỉnh dậy. Cô mở miệng cất tiếng nói.
“ Tôi biết là thật khó tin, nhưng mọi người làm ơn hãy giúp tôi. Xin đừng để bạn bè tôi vướng vào những sự rắc rối đang diễn ra. Làm ơn, điều đó sẽ tốt cho họ hơn.”
“Krystal?”- Yoona ngước nhìn bạn mình.
“ Cô, ý cô gái là gì?”- Yenny
“ Mọi việc thật không dễ dàng khi nói ra.”- Krystal trong thân xác Jiyeon nói –“ Gia đình tôi có một hiệp ước từ ngàn xưa, dù tôi đã cố gắng trốn chạy khỏi nó. Nhưng tôi đã bị phát giác và giết để hả dạ. Xin mọi người, đừng cố gắng tìm kiếm và đào bới gì nữa”
“ Nhưng lí do vì sao?”- Sunye –“ Lí do cô bảo chúng tôi tìm hiểu, cô không hiểu việc cứ giữ im lăng về cái bí mật mà gia đình cô cất giữ sẽ khiến thế giới này trở về với sự hoang tàn sao?”
“Những gì quá khứ làm đã khiến gia đình chúng tôi thành ra thế, việc khước từ trả lời về sự thật là điều chúng tôi cần làm để chúng tôi tồn tại. Chúng tôi đều là những quân cờ sống vì phục vụ, tôi chết vì tôi biết quá nhiều, vì tôi đã gần như buông xuôi mọi thứ. Tôi đã cố gắng sửa sai, nhưng những gì tôi làm là khiến gia đình tôi gặp nguy hại. Tôi đã chống lại nhưng những gì tôi có thể làm là chạy trốn, giấu kín mọi việc và hành động trong im lặng. Nhưng những gì tôi làm đều quá mờ nhạt, tôi đã cảnh cáo anh.” – cô nhìn về phía Myungsoo khiến mọi người ngơ ngác.
Myungsoo im lặng nhìn thẳng vào mắt của Jiyeon/ Krystal ấy.
“Những gì cô cảnh cáo đều vô nghĩa.”- Myungsoo.
“Tôi đã cảnh cáo anh về Soo Hyun”- Krystal gào lên-“ Tôi đã cảnh cáo anh về Suzy..nhưng…anh không tin.”
“ Vô lý hết sức”- Myungsoo đứng bật dậy, đạp đổ chiếc ghế của mình –“ Kim Soo Hyun đã chết, và Suzy là người con gái tôi yêu.”
“Thật vô ích, anh chẳng hiểu lí do gì mà tôi nhắc về Soo Hyun và Suzy sao?”- Krystal nhếch mép. “ Anh sẽ cần rất nhiều thời gian nếu cứ giữ khư khư cái thái độ đó. Vì những gì tôi biết là anh chỉ còn rất ít thời gian, anh sẽ chọn gì đây ? Ba mình hay Suzy ?”
Và thoáng qua cái chớp mắt, Jiyeon ngã xuống sàn một lần nữa.