HEADSTRONG

Just stop hesitating, okay?
Just please take out my heart
Like a dazzling ray of light
Even the moonlight of the night, close your eyes

Tôi đung đưa đôi chân và đôi tay cứ không yên khi đang cầm ống hút nghịch ngợm ly cookie đã tan đá của mình. Tôi lại đến quán cà phê này một lần nữa, cứ như một thói quen, ăn sâu vào tiềm thức, ám ảnh chưa muốn dứt.

Hôm nay lại là một ngày đẹp trời. Tôi chống cằm mình rồi nhìn nhẹ nhàng qua ô cửa sổ, đôi lúc tôi luôn tự hỏi mình có nên tiếp tục như thế này nữa không nhỉ?

Và bạn có biết vì sao không? Cảm giác bạn thấy hạnh phúc là khi nào nhỉ?

Ôi tôi lại lang man nữa rồi.

Nhưng tôi tự hỏi sao mình lại có cảm giác hạnh phúc khi mà, cái bóng to đen đang cặm cụi lau các dãy bàn bẩn nước đã đá tôi nhỉ?

If it’s not me, it’s another girl, right?

À mà cũng chính cái bóng to đen ấy đã che đi ánh nắng đang rọi vào tôi đây này.

Just pretend that it didn’t happen

Ding dong

“Đừng có nghĩ rằng mình trở thành người mẫu thì Omma anh để anh yên thân”

Tiếng cằn nhằn của bác gái khiến tôi lại thích thú, cái dáng vẻ to con oai nghiêm ngày thường sao mà lại nhỏ bé thế cơ chứ.

Anh chàng ngốc của tôi à.

Tôi lại ngẩn ngơ khi thấy bác gái vẫy tay chào mình. Có lẽ bác vẫn chưa hay, câu chuyện thần tiên của hai đứa sẽ chính thức kết thúc. Dù chỉ mới cách đây mấy tuần, tôi được bác căn dặn những gì cần làm để làm một con dâu tốt.

Why don’t we…

Put down your most worried and anxious heart

Please just accept this fate

Thật ngại làm sao, nhưng mà biết sao đây? Tôi yêu bác hơn cả anh cơ chứ.

Anh quay qua nhìn tôi, trong phút chốc, tôi lại mỉm cười với anh.

When you smile, my sunshine…

Phút giây này đây, mọi thứ như đang đóng băng

Thời gian ngừng lại, chỉ có tôi và em

Đúng là cô gái ngốc của tôi!

Em vẫn cứ như vậy thì sao tôi cam tâm để em ra đi chứ?

I have to let you go away from me

So baby don’t cry, cry

Just let our love become like a memory

Phải làm sao đây nhỉ?

Lạnh lùng một chút

Tỏ vẻ kêu ngạo một chút

Như một cục đá lạnh

Đông cứng cảm xúc, không một nụ cười

Như thế thì có lẽ em mới rời xa tôi

Nghĩ lại sao thấy cuộc tình đôi ta nó nực cười quá, chúng ta phải làm sao đây hở cô gái ngốc nghếch của tôi. Em như thế thì tôi phải làm sao đây? Em biết tôi cũng đau lắm không?

Don’t hesitate, don’t struggle,

when all of this begins to collapse

Có lẽ nó đã trở thành như ý em thích rồi, chuyện tình cà phê. Em đã là ly sữa ngọt ngào chêm vào tách cà phê đen đắng lạnh lùng của tôi. Cùng lúc, cả hai tạo thành cà phê sữa. Nếu thêm quá ngọt, nó sẽ trở nên thanh bình yên. Còn nếu quá ít lãng mạn thì sự nguội lạnh sẽ càng dần trở lên lớn dần hơn. Ngày một nhiều hơn.

Em à.

Anh đi ngang bàn tôi không chút lưỡng lự, chậc, tôi đã tự bảo mình phải từ bỏ nhưng mà sao tim tôi cứ đập như hồi mình yêu nhau, hồi cả hai ta cùng nhận ra ..ừ đã đến lúc mình hòa thành ly cà phê.

Anh ngốc, anh cứ luôn giấu trong tim mình những cảm giác đau đớn. Tụi con gái như tôi đau hơn ấy chứ, mà saoo cả hai ta không thể cùng nhau viết nên một cái kết hoàn chỉnh hơn.

I hope our story has a conclusion

Ding dong

Cánh cửa quán lại được mở ra, cô gái ấy xuất hiện rồi. Tôi ngước nhìn đồng hồ chim cúc cu cũ ở trên tường. Như mọi khi, cô ấy đã xuất hiện và chạy đến ôm anh không chút ngại ngùng.

Chà, cô gái cũng bạo thật.

Nhớ hồi tôi còn yêu, tôi còn chẳng dám ôm anh lúc đầu.

Biết sao đây khi mà cái tình yêu này nó thật sự như cà phê sữa tôi yêu thích, nó gây nghiện. Uống nhanh quá sẽ tan, cảm xúc nó đến tức thì nhưng nếu uống chậm thì nó bùng nổ lách tách trong cổ họng, khiến mình phải gọi thêm một ly nữa, gọi lần nữa, lần nữa…

I don’t want you to be hurt and shed tears

Cô gái quay sang chào bác gái và bị bác kí đầu thêm một cái.

“Con ngốc này, mau thay đồng phục đi.”

“Vâng ạ”

Ding dong

“Kính chào quý khách”

Cả anh và cô gái cùng cất giọng mời chào.

Đã đến giờ quán đông đúc rồi, đến lúc tôi phải đi thôi.

Tôi đứng dậy, cúi đầu chào bác gái và nhanh chóng rời đi khỏi quán cà phê nhỏ ở góc đường. Tôi đi ra cửa và bước đến cột đèn đợi đèn hiệu.

Màu xanh tan nhanh khi mọi thứ vụt chạy qua

Màu vàng dịu dàng từ từ chậm lại với những tiếng xình xịch

Màu đỏ lóe sang và tất cả những tiếng nổ lụp bụp dừng lại

Tôi nhanh chân chạy qua cùng với những cô gái trung học vừa tan học khác.

Tôi dừng lại khi đã qua đến đầu bên kia đường.

Tôi chợt quay lại nhìn về phía quán cà phê.

Phải làm sao đây?

Your eyes are full of moonlight, baby, woo

I’m silently in pain,

with a pure light flowing

“ Hai đứa nó vẫn chưa làm lành sao?”

“Chưa cô ạ, có lẽ anh Chanyeol lẫn chị ấy đều bướng bỉnh.”

Cạch

Chiếc khay trống đặt lên bàn làm cả hai cô cháu phải dừng cuộc trò chuyện thì thầm của mình. Chanyeol xoa xoa tóc xù xì của mình và ngồi xuống chiếc ghế ở dãy counter này.

“Hai người làm ơn đừng cứ lôi chuyện này ra nữa dùm ạ.”

“Haizz, mẹ cũng bó tay với con luôn.”

Cô gái ngồi xuống cạnh ông anh họ của mình.

“Đừng nói với em là anh không giải thích em là em họ của anh nhé?”

“Anh đã bảo em là người yêu của anh.”

“Mèn đét ơi”

Ding dong

Khách vào cửa hàng ngày càng đông hơn, và mọi người quay trở lại công việc của họ.

You can never know

<

p class=”MsoNormal” style=”text-align:center;text-indent:0;” align=”center”>oOo

Beauty and the Beast – Chap 28

 

Tóm tắt :

Trong buổi ăn tối sau buổi tập luyện mệt mỏi, Sunye bất ngờ có một linh cảm, cô nhìn thấy Krystal chết một cách kỳ lạ và xung quanh là tiếng khóc của bạn bè nạn nhân. Và sau đó, Sunye đã quyết định chia nhóm để thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm.
Nhóm 1 gồm Sohee, GD, Sehun, Suzy, Yubin và ông Park sẽ lên đường đến Wind town của avatar thầy Sehun.
Nhóm 2 gồm cô, Yenny, HyeLim, Myungsoo và Heechul sẽ đi tìm hiểu việc án mạng của Kyrstal. Trong buổi tối trước khi chia tay nhau, Myungsoo đã nhắc lại về một quá khứ mà cả cậu và Suzy đã cố gắng quên đi. Cả hai đều nhớ về vụ án năm xưa, và Myungsoo đã được Suzy tha lỗi. Tuy nhiên, đó cũng là lúc cả hai phải tạm xa nhau để đi theo hai lối riêng. Cũng đêm đó, Sehun đã nói về thầy mình, dấu ân quả tim máu, câu chuyện về con QUỶ thời đại. Và sau nhiều năm, nó lại một lần nữa sống lại…

Chap 28

Đó là một màu tang thương và đầy thảm khốc, giữa một vùng đầy bia mộ và tiếng gào tha thiết mời gọi của lũ quạ đen. Jiyeon đang tự hỏi chúng thật sự khóc thương hay là đang cười thầm khi chứng khiến lũ con người giả tạo đau đớn, cố gắng gặng nước mắt ra khỏi đôi mắt mình. Cô biết bởi khi nhìn thấy gia đình của Krystal, cô đã hiểu vì sao Krystal đã cố gắng trốn chạy khỏi nó.

Một gia đình không hề có một mối dây liên kết gì với nhau, thú thật, cô cũng như Yoona, cho rằng họ đang quá sốc trước mất mát quá lớn ấy nhưng rồi cô nhận ra một chút gì đó kỳ lạ. Không biết rằng có phải cô đang đa nghi, hay cô thật sự đang bị ám ảnh bởi cái sức mạnh kỳ lạ của mình. Trở về quá khứ, từ lúc bắt gặp đôi mắt và khí sắc lạ thường của Myungsoo. Từng đêm, từng đêm cô đều có những cảm giác kỳ lạ. Cô cảm nhận được những gì xung quanh của mình ngày một rõ ràng hơn.

Không biết vì lí do gì, nhưng chắc chắn một điều rằng,…

Trở về trước đó vài tiếng

_ Yoona, JiYeon, hai em có phiền nếu nói chuyện cũng chị một chút không?

Jessica vận bộ váy đen dài ngang đầu gối, cổ áo khẽ xén qua một bên vai và một mùi hương Huệ tây cứ thoảng qua khi chị ấy xuất hiện. Mái tóc dài nay được bới lên cũng màu son đỏ đậm, cách trang điểm già dặn khiến chị ấy nay khác hẳn. Đôi mắt và gương mặt dường như có chút gì đó khiến ai cũng rợn người. Jiyeon khẽ rung mình khi đôi mắt cô vô tình như đối mặt với đôi mắt sắc sảo ấy. Cô chỉ biết im lặng gật đầu khi cũng Yoona đi theo Jessica ra một góc cây gần ấy.

Ở đằng kia, người ta đang chuẩn bị những tủ tục cơ bản và chờ đợi mọi người tập trung đông đủ. Dù họ nói có xác Krystal, nhưng thật sự thì Jiyeon vẫn không nghĩ rằng một vụ án khép lại với cái kết luận “Sư tử của đám xiếc gần đó trốn thoát, và trong lúc nó đói, Krystal vô tình trở thành nạn nhân bất đắc dĩ.” Thật sự Jiyeon không tin, và khi Yoona thúc tay nhẹ vào người cô mới khiến cô nhận ra mình đang lơ đễnh.

_Jiyeon, em có nghe chị nói gì không?

Jessica dịu dàng nói với đôi mắt mở to nhìn cô khiến cô sợ hãi đôi chút.

_ Dạ có, em vẫn đang nghe đây ạ.

_Uhm, đôi lúc việc suy nghĩ quá nhiều sẽ khiến mọi thứ quanh cuộc sống em ập xuống và đổ bể bất cứ lúc nào. Đừng khiến sự tò mò trở thành gánh nặng cho em.

Jiyeon ngỡ ngàng một giây khi nhận ra việc cô nghĩ đều dễ dàng nắm bắt. Jessica mỉm cười khi thấy cô gật đầu rụt rè trả lời. Chị ấy tiếp tục quay sang nhìn Yoona và nói về việc mong cô nàng và Jiyeon mai đến nhà họ Jung mang những món đồ..như ý chị ấy nói, “ Có lẽ Krystal muốn các em giữ lấy chúng hơn là để cho hai ông bà già bán hàng giảm giá trước cửa.”

_Em hiểu chứ?- Jessica

_ Vâng, tụi em hiểu rồi ạ. – Yoona

_ Dạ em hiểu ạ- Jiyeon.

Jessica mỉm cười và xin phép cả hai để ra chuẩn bị cho buổi lễ tang. Khi chị vừa đi mất là lúc Yoona quay sang nhìn JiYeon thở phào nhẹ nhõm.

_ Ôi nãy tớ run cầm cập.

_ Người run sợ là tớ mới đúng, khi nãy cậu rất bình tĩnh Yoona à!

_Cậu có thấy cách đôi mắt chị ấy nhìn không, cứ như đang thôi mien và điều khiển tâm trí tụi mình vậy ấy.- Yoona run run rồi ôm lấy mình rung mình. – Sợ thật.

_ Và chị ấy dường như đọc được suy nghĩ của tớ nữa.- Jiyeon đồng tình.

Và lúc đó, tiếng gọi của DongHo réo lên kéo cả hai về thực tại.

Trở lại với ý đang nghĩ khi nãy, thật sự Jiyeon cảm thấy điều gì đó. Nhưng điều cô cũng sợ hãi về việc unnie Jessica đã đề cập đến. Buổi lễ diễn ra trang trọng, cũng phải thôi, gia đình Krystal giàu nhất vùng này..nhưng khi thấy giữa những vị khách mặc trang phục, có những cách cư xử lịch sự so với phong cách nói chuyện hời hợt, giả tạo qua tiếng khóc nức nở cũng cách hành động thái quá từ hai ông bà Jung khiến JiYeon phải sợ thật. Nhìn xung quanh, những người thân quen của gia đình họ khá ít, nhưng ngoài cổng kia, những học trò từ trường họ và thầy cô đang theo dõi cũng khá nhiều. Dù họ không thân thuộc, họ sợ hãi trước Krystal, trước cô và Yoona nhưng khi mất đi một con ngừoi cũng bên họ suốt 2 năm qua thì cũng ..

Rồi trong lúc lướt qua dàn người ấy, cô chợt bắt gặp đôi mắt khẽ khóc từ một chàng trai. Phải rồi, dù rằng cô và Yoona đều hay người Krystal thật sự thích là ai nhưng cả hai cũng đều biết Krystal chưa kịp thú nhận tình yêu của mình với người đó. Dù rằng cả cậu ta biết rằng Krystal luôn hướng mắt về mình nhưng lúc nào cũng hành động kiểu không quan tâm khiến Krystal đau khổ. Lý do bởi vì Krystal, lẫn cô hay Yoona đều khó chịu với cái con bé ấy và con bạn của nó. Vì thế… cô và Krystal, lẫn Yoona đều phải hành động như thế. Và rồi cô nhận ra một gương mặt thân quen khác, cậu ấy ở đây, cậu ấy trở lại rồi… nhưng bên cạnh cậu ta là ai..đó, đó không phải là Bae Suzy.

Lúc này, tiếng khóc nức nở của cha mẹ Krystal lại gào thét lên khi cha xứ tuyên bố lời nói kết thúc. Chiếc quan tài từ từ được hạ xuống hố đất, từng vị khách đi đến với một cành hồng trắng và nói vài lời cuối với người đã khuất. Đến phiên cô và Yoona…

_ Krystal à, tớ nhất định sẽ tìm ra lời giải đáp cho cái chết của cậu.

Jiyeon thì thầm và đặt cành bông hồng trắng xuống. Những nắm đất được xúc vào và thảy lên bề mặt chiếc quan tài. Từng chút đến khi mặt đất được lắp đầy…

Buổi lễ kết thúc và mọi người di tản. Jiyeon đảo mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng vô vọng, cậu ấy lại biến mất nữa rồi…

_Sao thế Jiyeon, cậu không sao chứ?- Yoona khựng lại rồi nhìn cô.

_ Uhm tớ ổn mà. – Jiyeon.

_Có lẽ tớ nên đi gặp Kikwang một tí- Yoona nói.

Cô nắm lấy tay Yoona giữ lại.

_ Ý cậu muốn nói là gì? Cậu định đi nói gì với cậu ta chứ?- JiYeon.

_ Tớ muốn tống hết những bí mật của Krystal cho cậu ta, cậu biết mà, Krystal nó đau khổ quá nhiều, nó chưa kịp thực hiện điều nó muốn.. tớ..- Yoona bật khóc nức nở.

Jiyeon nhẹ nhàng ôm lấy Yoona và vỗ lên lưng cô bạn.

_Ổn rồi Yoona ạ, có lẽ, chúng ta nên nói hết sự thật..tớ cũng thấy cậu ta khóc ban nãy.

Và Yoona cũng cô đi ra cổng khu nghĩa trang, họ gấp gáp tìm kiếm Kikwang.

.:.

Myungsoo nhìn về hướng Jiyeon, cậu cảm thấy một chút bất an khi chỉ có hơi khí của hai con người mong manh đang bị bao lấy bởi những khí lạ thường. Yenny đặt tay lên vai của chàng trai và thì thầm.

_ Chúng ta phải triển khai kế hoạch vào tối thôi. Xác cô gái đã được chôn cất rồi…

Cậu đồng ý, rồi lúc quay lên nhìn buổi tang lễ trước khi đi, đôi mắt Jiyeon đang tia đến chỗ cậu. Cậu cảm thấy sự bất an trong cô gái đó, dù cậu không ưa cô nàng vì những gì cô ta làm với Suzy nhưng thật sự lúc này có lẽ cô ta và bạn mình đang gặp nguy hiểm.

Khi cả hai trở về chiếc xe đang đợi sẵn, Sunye cũng Heechul đang nhìn xung quanh một lượt và cảnh giác.

_ Hye Lim vẫn chưa về sao?- Yenny lên tiếng và Sunye lắc đầu.

_Cô nàng đang tìm kiếm cái quái quỷ gì đây chứ.- Heechul tặc lưỡi rồi nhìn về hướng Yenny và Myungsoo.- Còn hai người, mọi chuyện sao rồi?

_ Cái xác được chôn rồi, nghe đám học trò nói với nhau như thế.- Yenny

_Myungsoo? Còn cậu? Sao không nói gì ?- Sunye nhận ra cái vẻ mặt khó hiểu của Myungsoo nhanh nhất.

_ Chị có thấy một mùi vị lạ thường quanh đây không?- Myungsoo chợt nói.

_ Nó..- Sunye

_Sunye, nhanhhhhhhhhhhhhhhh!

Tiếng hét của HyeLim vang lên trong tâm trí của những người họ, chị ấy đang cần họ.

Myungsoo nhanh chân chạy vụt lên trước, chạy theo tiếng vọng qua cơn gió… Cùng lúc đó, theo sau cậu là những người còn lại. Ngày càng ngày càng…mùi quái vật hiện gần hợn.

Vụt qua những cơn hẻm, trèo lên nóc những chiếc xe hơi nối đuôi nhau và bay qua đám cầu thang thoát thân khẩn cấp. Cậu nhanh chóng leo vọt lên nóc chung cư và bay phà qua quãng trống trên không giữa hai tòa nhà. Ạch, tiếp đất an toàn và nhanh chân chạy đến cầu thang và tụt người xuống qua đường ống thoát nước. Ngay trước mắt cậu, là HyeLim đang cố gắng dung những thứ vừa mua được để cứu lấy một thân xác trắng toát nằm lệch với đôi chân bị bẻ cong một khoảng, máu chảy đầm đìa trên mặt đất.. Cậu từ từ đi tới với đôi mắt không thể chớp được. Cô gái..vừa mới đây thôi cậu thấy đứng gần Jiyeon.

_ Nhóc, đứng đó làm gì nữa, cậu ngửi thấy mùi không? Còn một cô gái, cô ấy đang sợ hãi, tôi …- Hye Lim vừa la lớn để trấn tĩnh cậu lại vừa cố gắng nói. – Tôi phải cứu cô gái này, cậu mau tìm cô gái còn lại đi.

_ Vâng!

Cậu lập tức chạy đi. Đằng sau, tiếng của Heechul vang lên và chị Sunye cũng vừa kịp tới. Ít giây sau, Heechul xuất hiện chạy cạnh cậu.

_ Nhanh, cô gái đó đang ở gần đây thôi!- Heechul nhắc.

Họ chạy quẹo ra khỏi lối con hẻm và chạy ra con đường đằng sau khuôn viên nghĩa trang ghê rợn. Jiyeon đang cố gắng đập cửa ngồi nhà gần đó cầu cứu.

_ Myungsoo, nguy hiểm, đằng sau cậu …nguy hiểm.

Jiyeon la hét và Myungsoo quay lại thì Heechul cũng đang nhìn xung quanh lắc đầu.

_ Cái khí lạ nó đi đâu mất tiu rồi, khỉ thật.- Heechul

Myungsoo từ từ đi đến gần cô nàng.

_Bình tĩnh, Jiyeon, bình tĩnh.

_ Myungsoo..- Jiyeon òa khóc ôm chầm lấy Myungsoo – Nó..nó ăn Yoona…nó..nó..

_ Bình tĩnh nào, mọi chuyện ổn cả rồi – Myungsoo

_ Không ổn đâu..-Jiyeon nói, khóc.

_ Cô gái, cô có thể kể cho chúng tôi nghe mọi việc không?- Heechul đi tới sau khi cất đi lá bùa màu vàng hay thấy trên phim về Ma cà tưng của Trung Quốc.

_ Tôi..tôi không biết.- Jiyeon nói – Tôi thật sự không nhớ.

_ Không sao mà, bình tĩnh lại nào.- Myungsoo vỗ vai Jiyeon và rồi ngước nhìn lên nhà gỗ. – Mà sao cậu lại chạy đến đây?

_ Tớ thấy cậu. Tớ nghĩ cậu ở đây, nên lúc chạy trốn tớ ..tớ đã cố gắng đến tìm đến cậu.

Lúc này Sunye cũng HyeLim đang kệ nệ khiên Yoona đang lơ mờ gật gù với một chân bị cong queo đi đến. Heechul và Myungsoo cũng JiYEON vội chạy đến đỡ lấy họ.

_ Tụi chị cần một căn phòng, nhưng không thấy khách sạn nào trên đường đến đây.- Hye Lim

_ Mọi người có thể vào nhà em.- Myungsoo nói thoáng chút lo lắng.

Vì đã lâu rồi mới về NHÀ, và ngôi nhà này đã lâu KHÔNG SỬ DỤNG, kể từ lần rời khỏi nơi đây…
Cậu nhanh chóng tháo chiếc đồng hồ cũ trên cổ ra và ấn nút bí mật, chiếc chìa khóa rơi ra và nhặt nó lên rồi vặn cửa vào.
Ngột ngạt với bụi bẩn, nhưng HyeLim cũng những người khác đã nhanh chóng chạy vào trong. Đóng cửa lại.

_ Các người định làm gì bạn tôi?- Jiyeon.

_ Cứu cô gái.- Heechul lầm bầm rồi đưa một ngón tay lên miệng, cắn một phát mạnh để thịt trên ngón tay rách ra một đường và máu đỏ tươi chảy ra.

Anh đi đến một khoảng trống giữa phòng khách và vẽ một vòng tròn to lớn có thể. Cùng lúc đó Sunye cũng cắn tay và để những giọt máu chay lên vòng tròn của Heechul vừa vẽ. HyeLim ngồi giữa vòng tròn, hai đôi tay đang gọi lên quả cầu màu xanh xanh đầy khói trên cơ thể tơi tả của Yoona. Jiyeon giữ chặt cánh tay Myungsoo và run cầm cập

_ Myungsoo, đến phiên cậu.- Sunye nói.

Myungsoo gật đầu và nhẹ nhàng nói với Jiyeon.

_ Cậu đợi một tí, chúng tớ sẽ cố gắng cứu lấy Yoona.

Jiyeon lần đầu tiên nghe thấy giọng nói dịu dàng của Myungsoo ấy và dường như tim cô đã đập bình thường trở lại. Cú sốc quá lớn khi Yoona đột nhiên biến mất giữa dòng người và cô nghe tiếng kêu cứu của cô bạn. Khi cô vừa đến thì cái bóng đen vụt lên cao và biến mất sau nóc nhà gần đó…

Khi Myungsoo quay trở lại cạnh cô, là lúc vòng tròn 3 dòng máu hòa vào nhau, một luồng sáng từ quả cầu cô gái ấy đang tỏa ra và vụt lên cao đến trần nhà. Một vòng chắn quanh vòng tròn hiện lên ngăn giữa họ với hai con người bên trong ấy. Lúc này Sunye nhẹ nhàng đi đến gần Jiyeon và nói.

_ Em đã bình tĩnh chưa ?

Jiyeon gật đầu.

_Vậy chị sẽ thử nghe em nói về những gì đã xảy ra nhé?

_ Nhưng chị ơi, em không thấy mặt hắn, ..nó là một cái bóng đen.

_ Uhm không sao, em không cần kể đâu. Chỉ để cho chị nhìn theo cách em nhìn là được.- Sunye ân cần.

_ Ý chị ấy là sao? – Jiyeon quay sang nhìn Myungsoo.

_ Mọi việc không nguy hiểm gì đâu, cậu nghe lời chị ấy nhé.- Myungsoo

_ Uhm.

Và SUnye dắt JiYeon ra chỗ bộ sofa cũ đã được bọc bởi những tấm khăn trãi to lớn, cả hai ngồi xuống đối diện nhau. Heechul ra cửa sổ canh chừng và Myungsoo vẫn chăm chú quan sát hai cô gái. Sunye nhẹ nhàng vừa nói vừa đưa tay lên trán Jiyeon.

_ Bình tĩnh và nhắm mắt lại nhé.- Sunye