“I just want to be someone, to mean something to anyone…”’
Tập hợp những câu chuyện vu vơ của hai anh trẻ, suy nghĩ điên điên tửng tửng của một chàng hươu khi đói tình, và những sự cáu kỉnh hồi đáp từ người bạo lực mà chàng ta yêu.
Tôi đã có lần nói vu vơ trong quán nhậu rằng có lẽ mình nên cưới vợ trước mặt anh.
Xin lỗi vì nhập vào câu chuyện sớm, nhưng bạn ơi, tim tôi lúc này như đang vỡ vụn bạn à. Tôi phải làm sao đây khi anh đã cười nhạt cùng Joong Ki và Haha trong tình huống đó. Dù Jae Suk Hyung vẫn cười đùa vui vẻ với anh, nhưng so với cách anh đối xử lại với hyung ấy vẫn rất dịu dàng hơn so với tôi.
Tôi có phải lại trở thành một đứa đang phản bội anh lần nữa không?
Không phải trên trường quay, những lúc tố giác nhau, những trò đùa không ngừng.
Tôi đang mắc phải lỗi lầm nghiêm trọng phải không ? Khi lại lôi điều đó ra ngay ở cuộc sống sau những ống kính thế này?
Tôi cũng chẳng buồn nhớ về những gì đã diễn ra lúc ấy, bởi bạn biết vì sao không? Sau lời nói vu vơ ấy, tôi đã cố gắng bắt chuyện với một con hổ cáu kỉnh và điên khùng.
TÔI CHÁN LÃO GIA ẤY LẮM RỒI.
Tôi đã bị bác hàng xóm gọi tổ trưởng khu chung cư đến làm biên bản.
Lý do ư?
Tôi đập phá đồ đạc khi tôi mơ ngủ, mộng du…ngay cả lúc tôi thức giấc.
Bạn sao lại nhìn tôi lâu thế? Bạn lại nghĩ tôi đang khùng phải không?
Tôi lại nói một mình với cái videocall với cái điện thoại của Omma. Omma đã đau đầu vì cái con hươu dở chứng tâm thần nên phải ra ngoài hít thở khí trong lành. Không thì sẽ lại nghe tôi lảm nhảm thành con lạc đà cứ nói, cứ nhai lại mọi chuyện.
Mẹ tôi không rõ tôi là một người con trai mang tâm hồn con gái, tôi không chắc lắm. Nhưng tôi cũng chẳng dám tự tin đứng trước mặt mẹ tôi và nói rằng mình muốn đến sống cùng một người con trai.
Ừ, anh ấy đã ngỏ lời.
Là một cô gái, hẳn sẽ vui biết bao. Tôi đấm tay vào cái gối in hình nụ cười như ánh mặt trời của anh. Đưa tay lên đôi mắt híp xinh xắn cùng lan man đôi tya mình lên hai đôi tay đầy cơ bắp ấy. Tôi nhìn anh và tự nói với cái thứ vô tri vô giác ấy.
Why do you leave me now?
Baby I really want you now
Tôi ôm lấy anh ấy, chu môi và chụt cái thật sâu…
ÔI KHÔNG
Tôi nhớ anh phát điên.
ĐỒ CON HỔ NGỐC!
Tôi ngồi dậy nhìn đồng hồ, cơn đói đang gõ trống tùng lùng tùng bùng trong cái bụng nhỏ và hẹp của tôi.
Tôi nghĩ đến Omma, nhưng lại nhớ ra với cái bộ mặc ngơ ngơ quen thuộc khi đi vào bếp.
Omma đi rồi.
Tôi suy nghĩ, và suy nghĩ rồi. Hẳn rồi, Family mart thôi.
Tôi lê cái thân dài lòng thòng xuống thang bộ, hẳn với mọi người, tôi là kẻ chăm chỉ.
Nhưng những hậu quả mà sau khi bị huấn luyện viên Hổ quản lý, tôi đã thực hiện chúng như một thói quen..Khó dứt khó bỏ
Như cái cảm tình tôi dành cho anh, khó quên khó vui nhưng không có thì khó chịu.
Tôi vào family mart và thật trớ trêu. Anh đang ngồi đó cùng gia đình JiHyo và Gary.
Ối, tôi lại làm gì thế chứ. Đầu bảo tránh xa càng tốt nhưng chân cứ tự nhiên di chuyển đến chỗ họ.
Thằng nhóc Jun đang múm mím môi trước bác Hổ cơ bắp, Gary Hyung nhìn tôi và cười lớn.
“May phước, cậu đây rồi.”
“Phải phải, đỡ tiền xăng chồng yêu nhỉ?”
Jihyo lại nói chơi tai tôi tý, nhưng mà bà noona ấy tốt với tôi hơn cả cái tên quỷ kia. Tôi lại lườm trong vô thức.
“Giờ đủ cả, bàn chuyện đi.”- Tiếng gầm gừ đâu đó á.
“Ờ thì nói ra em ngại quá huyng”- Gary đỏ mặt gãi đầu.
Mà xí khoan, nói cho mọi người biết. Vì ủng hộ vợ với bộ phim điện ảnh do vợ biên kịch, Gary phải cạo trọc đầu toàn bộ nên lúc tôi nhìn thấy hyung ấy gãi đầu cũng phải bụm miệng cười.
“LEE KWANGSOO, Cậu cười gì chồng tôi thế hửm”- Ji Hyo la nhắc tôi
“Em dâu, thông cảm cho em nó.”- ANh đã lên tiếng.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh chớp mắt liên tục. Lúc này JiHyo với Gary cũng xì xằm cười vui vẻ, thằng nhóc thì bắt đầu đưa hai tay ú ù khỏi cái khăn bao bọc mình đòi một ai đó trong không khí.
“Xem kìa Jihyo em yêu, con mình đòi cô nó kìa”- Gary lại đỏ mặt sung sướng nhìn vợ âu yếm.
“Vậy giờ tụi em đi nhé, mọi người giữ con em hộ trong hôm nay đến mai tụi em quay phim sẽ đến. Mọi thứ mọi người giúp giùm nhé.”- Jihyo nhanh nhảu nói trong tíc tắc và thúc chồng chạy đi trong cái ngơ ngác của chính tôi và anh.
“ ơ..ơ..bắp ba lắp.”- tôi không biết làm sao.
“NGơ đó làm gì, nhóc đòi em kìa.”- anh cằn nhằn
Tôi mỉm cười vui sướng đón lấy em bé ấy từ anh. Nhẹ nhàng vỗ nó cho nó thích thú.